Còn đây chính là chân dung cũa nhà ..., nhà ..., nhà ... DƯƠNG KỲ ANH aka DƯƠNG XUÂN NAM, cũng dưới góc nhìn của Minh Diện qua
Nhà báo Minh Diện băn khoăn: “Là người trực tiếp tung hô hiện tượng “tiền nhân mượn bút”, nhưng khi mọi sự vỡ lỡ thì Dương Kỳ Anh lại chối bay chối biến như một người vô can. Hành vi ấy có đáng mặt một kẻ cầm bút từng được coi là “quan báo” không? Ai có thể ngạc nhiên, còn tôi thì không bởi tôi biết khá rõ nhà thơ, nhà báo Dương Kỳ Anh, tức Dương Xuân Nam - người đã làm Tổng biên tập báo Tiền Phong 21 năm 6 tháng 21 ngày và Trưởng ban tổ chức kiêm Trưởng ban giám khảo các cuộc thi Hoa Hậu Việt Nam liên tục nhiều năm, kể cả lần trao vương miện Hoa hậu cho một cô gái chưa có bằng Tú tài. Tôi xin kể hai mẩu chuyện dưới đây để chứng minh điều đó”.
DƯƠNG KỲ ANH CÓ TÀI ẨN MÌNH THOÁT QUA TAI HỌA
MINH DIỆN
I-
Năm 1989, nạn video đen bùng phát tại thành phố Hồ Chí Minh mà điểm nóng nhất là khu vực quận Gò Vấp. Báo Tuổi Trẻ có phóng sự “Xóm video đen” gây tiếng vang… Tổng biên tập Dương Xuân Nam lồng lộn vì ghen tức, ngày nào cũng hối thúc Ban đại diện ở phía Nam phải có bài về video đen.
Bấy giờ có một sỹ quan quân đội tên là Nhân chiếu phim “con heo” bị quân đội khởi tố đang trong vòng điếu tra, báo chí chưa được tiếp cân. Tôi được thượng tá Nguyễn Danh Giang là bạn thân khi ở Ban tuyên huấn Bộ tư lênh công binh miền, kể cho nghe chuyện đó. Tôi đã lấy mẫu nhân vật này viết một tiểu phẩm với nhan đề một “Một vụ án đau xót”. Nội dung kể về một thiếu tá đang làm nhiệm vụ quốc tế ở Campuchia, thì vợ tại Sài Gòn cho thuê nhà mở dịch vụ video đen. Tình cờ trở về bắt gặp chính con mình đang làm trò “con heo” như trong phim, anh thiếu tá tức giận rút súng bắn vào cái ti vi làm nó nổ tung và con mình bị thương…
Tôi viết tiểu phẩm đó với ý thức rằng, cái xấu cái ác luôn rình rập và len lỏi vào mọi nơi, và chỉ có người lính mới tiêu diệt được cái xấu, cái ác dù nó dấu mặt ở đâu. Tôi đã đổi tên nhân vật là Nguyễn Văn Nhồng và chọn hình thức tiểu phẩm để được hư cấu một phần câu chuyện..
Tôi viết 6 trang đánh máy, có ghi chú thể loại “Tiểu phẩm” đàng hoàng, và gửi ra Tòa soạn Hà Nội. Ông Dương Kỳ Anh biên tập lại chỉ còn 3 trang và tai hại hơn là cắt béng đi cái tiêu đề “tiểu phẩm” , biến một mẩu chuyện có hư cấu thành một bài báo chính luận - một thể loại tuyệt đối không được phép hư cấu. Bài báo đăng lên làm xôn xao dư luận. Ông Nam hoan hỉ: “Nó làm mờ phóng sự “Xóm video đen” của báo Tuổi Trẻ…”
Nhưng vì bài báo đó mà Quân khu 7 đã khởi tố tôi về tội vu khống. Nguyên Tổng biên tập báo Tiền Phong - Đinh Văn Nam và phó Tổng biên tập báo Tiền Phong - Lương Ngọc Bộ biết tôi oan, nên hết sức bảo vệ. Đặc biệt, Anh hùng quân đội Trịnh Tố Tâm - Bí thư Trung ương Đoàn đã đến tận nhà nói với vợ tôi: “Em yên tâm, thằng Diện mà phải ở tù thì anh ở tù thay cho !”.
Trong khi đó Dương Kỳ Anh chỉ sợ tôi khai bất lợi cho ông ta. Mặc dù tôi đã nói sẽ không làm liên lụy đến ai, nhưng Dương Kỳ Anh vẫn không yên tâm. Ông ta gửi trả lại tôi chiếc máy ghi âm nhỏ xíu mà ngày đó báo Tiền Phong chỉ mình tôi có. Đó là chiếc máy tôi đã ghi âm những cuộc trao đổi giữa tôi với Dương Xuân Nam về bài báo kia. Khi tôi kiểm tra thì toàn bộ băng ghi âm đã bị xóa....