PHNOM PENH, NGÀY ẤY CÒN ĐÂU?
KIM THANH
LTS: Kính anh Kim Thanh, tôi nhận được bài này của anh từ một
độc giả xa lạ gởi đến, bài viết thật hay và thật xúc động khiến tôi
không thể không đăng được. Tuy nhiên, để bảo vệ trang Blog
mong manh này, xin anh cho phép tôi được lược bớt vài câu mà
người ta hay gọi là “nhạy cảm”. Rất mong anh không phiền
trách. Cám ơn anh rất nhiều. Blog Lề Trái
Giữa tháng 7 năm 1971, tôi đang dẫn một trung đội tăng phái
hành quân theo chiến dịch Phượng Hoàng tại một quận lỵ thuộc
Tiểu khu Khánh Hòa thì nhận được lệnh của Bộ Tổng Tham Mưu
về Sài Gòn trình diện. Đối với một sĩ quan cấp nhỏ, trung úy như
tôi, đó là một tin vui lớn. Không cần biết về làm gì. Ít nhất được
xa chiến trường một thời gian.
Về Sài Gòn, tôi được Bộ Tổng Tham Mưu cho biết phải đi Phnom Penh làm thông dịch viên Pháp ngữ
cho Phái Đoàn Liên Lạc Quân Sự. Từ ngày VNCH đưa quân sang xứ Chùa Tháp, nhiệm vụ của Phái
Đoàn, như tên gọi, rất cần thiết trong việc liên lạc giữa hai quân đội bạn. Nhận sự vụ lệnh, tôi nghĩ đến
nỗi thất vọng của ba mẹ tôi luôn mong ước tôi được làm việc tại Bộ Tổng Tham Mưu, nhàn hơn, thọ
hơn chăng. Cam Bốt, lúc ấy, cũng đang tơi bời khói lửa.
I. Phái Đoàn Liên Lạc Quân Sự:
Ở chơi Sài Gòn ba ngày, tôi đi Phnom Penh bằng C47, chuyến bay đặc biệt chở đồ tiếp tế cho Phái
Đoàn. Hơn một giờ sau, đến phi trường Pochengton. Trời nóng không thua gì Sài Gòn. Một thiếu úy
còn trẻ, kém tôi độ vài tuổi, mặt mày trắng trẻo, mang súng ru-lô xệ ngang hông như cao-bồi Texas
thứ… giả, trên mép gắn hờ điếu thuốc chưa đốt kiểu James Dean, một chân gác, nhịp nhịp, trên cây
cản phía đầu xe jeep trắng, mang bảng số ẩn tế. Một tốp quân nhân, trong số có một thượng sĩ già,
bước xuống máy bay, lên xe. Thấy tôi còn đứng lóng ngóng, anh thiếu úy không chào, chỉ hất hàm
hỏi, “ông về Phái Đoàn hả, lên luôn, mắc cỡ gì nữa”. Dĩ nhiên, tôi thấy khó chịu, nhưng tự nhủ, đừng
nóng, sẽ tính sau. Một chiếc xe dân sự khác chở đầy vật dụng đem xuống từ máy bay.