Thursday, 27 September 2012

Tướng Trần ̣Độ

Chuyện kể dưới đây, dẫn từ trang của Lê Thiếu Nhơn, của nhà báo Minh Diện không chỉ về tướng Trần Độ mà còn hé mở cho ta thấy một góc con người Dương Kỳ Anh, aka Dương Xuân Nam, nhà ..., nhà ..., và nhiều loại nhà khác không thể kể cho hết.


Lần cuối gặp Tướng TRẦN ĐỘ


Tôi  gọi điện cho Tổng biên tập Dương Xuân Nam hỏi có  nên vào thăm tướng Trần Độ- nguyên Trưởng ban tư tưởng Trung ương, đang nằm điều trị ở Bệnh viên Chợ Rẫy không?. Dương Xuân Nam bảo: “Không được lấy danh nghĩa báo Tiền Phong làm bất cứ việc gì liên quan đến  nhân vật ấy!”. Tôi  rủ ông Trần Quang - trưởng ban đại diện báo Tiền Phong tại thành phố Hồ Chí Minh đi cùng tôi với danh nghĩa cá nhân… Chúng tôi hỏi thăm tình hình bệnh tật của tướng Trần Độ, ông nói ông bị tiểu đường từ khi còn chiến tranh, bây giờ  trở nên trầm trọng, ông mới phải cắt bỏ hai ngón chân vì hoại tử. Ông nói, mong sức khỏe khá lên một chút sẽ ra Hà Nội xin gặp mấy anh trong Bộ Chính trị  để trình bày bức xúc của mình về những nguy cơ làm biến chất đảng và những bất cập trong quản lý chính quyền, tệ sính thành tích, nịnh hót, nói hay làm dở, và vô cảm trước dân…


LẦN CUỐI GẶP TƯỚNG TRẦN ĐỘ

MINH DIỆN     
                           
      Tôi gặp tướng  Trần Độ lần đầu tiên vào mùa khô năm 1973, tại Đại hội anh hùng dũng sĩ Quân giải phóng miền Nam ở rừng cao su Lộc Ninh   Hồi ấy Bộ tư lệnh Công Binh B2 chịu trách nhiệm làm hội trường và xây dựng hầm hào, nhà cửa cho  đại biểu về dự Đại hội. Nhiều nhà văn, nhà báo cũng  về  lấy tài liệu viết gương chiến đấu của các Anh hùng, dũng sĩ. Tôi lúc đó vừa  làm báo Công Binh vừa là người của Phòng chính trị  ra  phục vụ Đại hội.

      Một buổi sáng tôi đang khệ nệ vác cái loa  to đùng từ  Phòng chính trị ra hội trường thì gặp chiếc xe zeep đi cùng chiều. Chiếc xe dừng lại, vị thủ trưởng ngồi trên xe bảo tôi: “ Chú mày lên xe đi  luôn!”. Tôi lên xe, ông hỏi: “Quê chú em ở đâu ?”.  Tôi nói: “Báo cáo thủ trưởng, em quê Thái Bình!”. Ông nói: “Tớ cũng  dân Thái lọ!”  và cười rất tự nhiên.
      Đến nơi tôi  không kịp chào ông, vội lao vào công việc. Khi khai mạc  Đai hội, nghe giới thiệu tôi mới biết đó là ông Chín Vinh, tức thiếu tướng Trần Độ - phó chính ủy các lực lượng vũ trang giải phóng miền Nam,  mà  sau này được phong hàm trung tướng và  giữ nhiều chức vụ quan trọng của đảng và  nhà nước. 

      Hôm đó trong giờ giải lao,  tướng Trần Độ nói chuyện rất thoải mái với các  nhà văn, nhà báo. Ông nói  viết về anh hùng dũng sỹ  phải viết  trung thực, đừng phóng đại tô mầu, thổi phồng  thành tích. Làm như vậy khi về đơn vị anh em  người ta mắc cỡ với bạn bè đồng đội. Cũng đừng nhồi nhét những  suy  nghĩ chủ quan của mình vào người ta. Ông nói, tôi  đã đọc nhiều bài báo, viết người lính trước khi nổ súng còn suy nghĩ miên man, thậm chí còn sác định lập trưòng tư tưởng ?. Có nhà văn miêu tả anh hùng dũng sỹ như Tề Thiên Đại Thánh. Tôi không nhớ tác giả nào viết về anh hùng Trần Dưỡng,  rằng anh ấy điểm hỏa một khối bộc phá 10 kg rồi dùng sức đẩy của khối bộc phá đó bay qua mấy lớp hàng rào kẽm gai !...
    Bế mạc Đại hội, ông Tám Tường - Chủ nhiệm chính trị  bảo tôi: “Cậu mang cái  casette AWA chiến lợi phẩm mới thu được trong trận Bù Bông biếu anh Chín Vinh. Nói quà của Phòng chinh trị”. Tôi làm theo lệnh thủ trưởng Tám Tường.  Tướng Trần Độ nói: “Đây là xương máu của anh em chiến sỹ, mình không thể nhận!”. Tướng Trần Độ nói rất thật lòng, không hề khách sáo .

    Hai mươi hai năm sau. Một hôm dự họp ở Ban tư tưởng Trung ương bộ phận phía Nam, ông Ba Trí- chuyên viên Ban tư tưởng nói với tôi: “Minh Diện à , anh Chín Vinh đang điều trị ở bệnh viện Chợ Rẫy!”. Ông Ba Trí chỉ thông báo như vậy, không nói gì thêm. Tôi  gọi điện cho Tổng biên tập Dương Xuân Nam hỏi có  nên vào thăm tướng Trần Độ-  nguyên Trưởng ban tư tưởng Trung ương. Dương Xuân Nam bảo: “Không được lấy danh nghĩa báo Tiền Phong làm bất cứ việc gì liên quan đến  nhân vật ấy!”. Tôi  rủ ông Trần Quang - trưởng ban đại diện báo Tiền Phong tại thành phố Hồ Chí Minh đi cùng tôi với danh nghĩa cá nhân .
     Chúng tôi lên phòng 11 lầu 10 thăm tướng Trần Độ. Trong căn phòng nhỏ có hai chiếc giường, ông nằm một chiếc, một chiếc  dành cho người phục vụ. Ông mặc bộ bà ba màu xám nhạt – loại quần áo của bệnh viện cho bệnh nhân, người ông gầy ốm, gương mặt hốc hác, mái tóc bạc gần hết. Thấy chúng tôi, ông ngồi dậy bắt tay  cười  hỏi: “Hai chú là ai, mình không nhớ !?”. Tôi nói: “Thưa anh Chín, em là Minh Diện quê Thái Bình, đã gặp anh trong Đại hội anh hùng năm 1973 tại Lộc Ninh!” . Tướng Trần Độ: “À, nhớ rồi, nhớ rồi, bây giờ làm ở báo nào?” 

     Chúng tôi hỏi thăm tình hình bệnh tật của tướng Trần Độ, ông nói ông bị tiểu đường từ khi còn chiến tranh, bây giờ  trở nên trầm trọng, ông mới phải cắt bỏ hai ngón chân vì hoại tử. Ông nói, mong sức khỏe khá lên một chút sẽ ra Hà Nội xin gặp mấy anh trong Bộ Chính trị  để trình bày bức xúc của mình về những nguy cơ làm biến chất đảng và những bất cập trong quản lý chính quyền, tệ sính thành tích, nịnh hót, nói hay làm dở, và vô cảm trước dân…
    Lúc chia tay tướng Trần Độ nói với chúng tôi: “Là người cầm bút phải cố giũ cho ngòi bút ngay thẳng, biết là khó lắm nhưng phải cố các cậu ạ!"

     Từ ngày ấy đến khi tướng Trần Độ mất, tôi không được gặp ông thêm lần nào. Tôi nhớ mãi cử chỉ  chân thành của ông  khi ông từ chối nhận chiếc máy ghi âm chiến lợi phẩm mà thủ trưởng Phòng chính trị Bộ tư lệnh công binh B2 bảo tôi mang biếu ông  năm 1973.

No comments:

Post a Comment